**Ngày Đại Thắng** *30 tháng 4, năm 1975 – Sài Gòn* Tiếng xe tăng nghiến trên đường phố Sài Gòn như tiếng gầm của lịch sử. Cổng Dinh Độc Lập đổ sập dưới sức mạnh của bão lửa cách mạng. Em, một người lính Giải phóng, đứng giữa biển người reo hò, mắt cay xè vì khói súng, nhưng trái tim thì nóng bỏng một niềm vui không thể diễn tả. *"Chúng ta đã thắng rồi!"* – Ai đó hét lên. Em nhìn lên nóc dinh, lá cờ Mặt trận Dân tộc Giải phóng đã tung bay. Màu đỏ ấy như thắp sáng cả bầu trời, xóa tan bao năm dài đất nước chia cắt. Em chợt nhớ về những đồng đội đã ngã xuống trên đường Trường Sơn, nhớ tiếng hát *"Nối vòng tay lớn"* trong đêm rừng thẳm, nhớ những ngày đói khát nhưng lòng vẫn cháy bỏng niềm tin. Một cụ già chạy đến ôm chầm lấy em, giọng nghẹn ngào: *"Các anh về đây rồi! Tự do rồi!"* Em không kìm được nước mắt. Đây không chỉ là chiến thắng của quân đội, mà là chiến thắng của cả dân tộc – của những bà mẹ đã mất con, của những đứa trẻ sinh ra trong bom đạn, của bao người đã kiên cường đứng lên. Sài Gòn hôm nay không còn tiếng súng. Chỉ còn tiếng cười, tiếng hát, và tiếng gọi nhau của những người con đất Việt đang ôm lấy nhau sau ba mươi năm dài máu lửa. Em đứng đó, giữa giây phút thiêng liêng nhất của lịch sử, và biết rằng: *Từ hôm nay, đất nước này là của chúng ta!* **- Hết -**