Tôi vẫn nhớ như in cái ngày lịch sử ấy, ngày 30 tháng 4 năm 1975. Khi xe tăng của chúng tôi tiến vào Dinh Độc Lập, trái tim tôi như muốn vỡ òa trong niềm vui sướng và tự hào. Bao nhiêu năm tháng chiến đấu gian khổ, hy sinh mất mát, cuối cùng cũng đến ngày được đền đáp. Nhìn lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên nóc Dinh Độc Lập, tôi không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Nước mắt tôi rơi, nhưng không phải là nước mắt của đau buồn, mà là nước mắt của hạnh phúc, của sự giải phóng. Tôi cảm thấy như mình vừa trút bỏ được một gánh nặng ngàn cân, như vừa trải qua một giấc mơ dài và giờ đây đã tỉnh giấc. Tôi nhớ đến những đồng đội đã ngã xuống, những người đã hy sinh cả tuổi thanh xuân cho độc lập, tự do của Tổ quốc. Tôi tự nhủ rằng, sự hy sinh của họ không hề vô ích, và chúng tôi, những người còn sống, sẽ tiếp tục xây dựng đất nước Việt Nam ngày càng tươi đẹp hơn. Trong khoảnh khắc lịch sử ấy, tôi cảm thấy mình là một phần của một điều gì đó vĩ đại, một phần của dân tộc Việt Nam anh hùng. Tôi tự hào về những gì chúng tôi đã làm được, và tôi tin rằng, tương lai của đất nước sẽ rạng rỡ hơn bao giờ hết.