Khi tôi là một chiến sĩ Giải phóng quân, 19 tuổi – còn chưa kịp yêu ai – mà đã có mặt tại Dinh Độc Lập sáng ngày 30/4/1975, chắc tôi sẽ không bao giờ quên được cảm giác lúc đó. Trái tim đập thình thịch, tay run run chạm vào cánh cổng Dinh, nơi mà bao nhiêu năm qua được xem là "trung tâm đầu não" của kẻ thù. Mồ hôi lăn dài trên trán, nhưng không phải vì sợ, mà vì xúc động – xúc động đến nghẹn lời.Khi lá cờ đỏ sao vàng được cắm lên nóc Dinh, tim em như vỡ òa. Đồng đội tôi – có người đã ngã xuống, có người vẫn còn đứng bên tôi lúc đó – cùng hô vang: "Thắng rồi! Giải phóng rồi!". Nước mắt không kìm được nữa. Đó không chỉ là nước mắt của riêng tôi, mà là của cả dân tộc sau bao năm đổ máu, chia cắt, hy sinh. Tôi nhớ rõ tiếng xe tăng nghiền nát cổng Dinh, tiếng hô mừng rền vang khắp Sài Gòn, và ánh mắt rạng ngời của người dân khi nhìn thấy chúng tôi – những người lính mặc áo xanh, chân dính bụi đỏ Trường Sơn, mang theo khát vọng độc lập. Được sống, được chứng kiến khoảnh khắc ấy – tôi thấy đời mình đã trọn. Tự hào. Biết ơn. Và sẵn sàng hy sinh lần nữa nếu Tổ quốc cần mình.
Nguyễn Thị Ái Vân - THỬ THÁCH VĂN CHƯƠNG - Ngày đại thắng
NT
Nguyễn Thị Ái Vân
17 tháng 4 lúc 20:07
-
2
Bài viết liên quan:
Tin nổi bật

Tại sao phải dạy trẻ tư duy lập trình sớm?
Tại sao phải dạy trẻ tư duy lập trình sớm?
13 tháng 2 lúc 10:16