CẢM XÚC CỦA MỘT NGƯỜI CHIẾN SĨ GIẢI PHÓNG QUÂN TRONG NGÀY 30/4/1975 Là:

Ngày 30 tháng 4 năm 1975 – một ngày mà suốt đời tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là ngày đất nước hoàn toàn giải phóng, Bắc – Nam sum họp một nhà, và tôi, một người chiến sĩ Giải phóng quân, may mắn được là nhân chứng sống trong khoảnh khắc lịch sử thiêng liêng ấy, khi lá cờ Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam tung bay trên nóc Dinh Độc Lập.

Khi chiếc xe tăng húc đổ cánh cổng sắt của Dinh Độc Lập, tim tôi đập mạnh như chưa từng có. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận rõ ràng tiếng gọi của Tổ quốc vọng vang trong từng nhịp thở. Tôi và đồng đội, những người đã trải qua biết bao gian khổ, hy sinh, giờ đây đứng trước trái tim của chính quyền Sài Gòn cũ – nơi mà chiến tranh kết thúc, hòa bình bắt đầu.

Bầu không khí quanh tôi như vỡ òa. Có người bật khóc, có người hét lên trong niềm vui sướng tột độ. Bản thân tôi thì đứng lặng đi vài giây, rồi nước mắt cứ thế tuôn rơi. Không phải vì đau đớn, mà vì niềm hạnh phúc quá lớn lao. Bao năm bom rơi đạn nổ, đồng chí tôi ngã xuống bên đường, bên rừng, trên sông... Giờ đây, chiến công ấy đã thành hiện thực – đất nước độc lập, nhân dân tự do.

Tôi nhớ đến mẹ tôi ngoài Bắc, chắc lúc này đang ngóng tin con, cũng đang khóc – nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi nhớ những đồng đội đã nằm lại ở Trường Sơn, trong rừng sâu nước độc, những người đã không kịp nhìn thấy ngày đại thắng. Trong lòng tôi vừa vui sướng, vừa nghẹn ngào.

Chiến thắng 30/4 không chỉ là chiến thắng của quân đội, mà là chiến thắng của cả dân tộc Việt Nam kiên cường, bất khuất. Từng bước chân tiến vào Dinh Độc Lập hôm đó là bước chân của hàng triệu người con đất Việt, là kết tinh của ý chí, lòng yêu nước và khát vọng độc lập, hòa bình.

Giờ đây, mỗi lần nhớ lại ngày hôm ấy, trái tim tôi vẫn bồi hồi như lần đầu tiên được sống trong khoảnh khắc đó. Tôi tự hào vì đã là một phần nhỏ trong một trang sử oanh liệt của dân tộc – một chiến sĩ đã chiến đấu, đã sống và đã chứng kiến ngày Việt Nam hoàn toàn giải phóng.