Ngày 30/4/1975, khi đứng trước Dinh Độc Lập, cảm xúc trong tôi thật khó có thể diễn tả thành lời. Lòng tôi tràn ngập niềm tự hào và hạnh phúc, khi thấy lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới trên nóc Dinh, biểu tượng cho chiến thắng vĩ đại của dân tộc.

Cảm giác chiến thắng sau bao năm tháng đấu tranh gian khổ thật tuyệt vời! Mọi nỗi đau, hy sinh, mồ hôi và nước mắt bỗng chốc như tan biến. Tôi nhớ về những đồng đội đã ngã xuống, những người đã cống hiến cả tuổi thanh xuân cho sự nghiệp giải phóng. Họ đã chiến đấu dũng cảm, và giờ đây, dễ dàng tưởng tượng rằng họ đang ở đây cùng tôi, chung vui trong khoảnh khắc lịch sử này.

Các bạn đồng đội xung quanh tôi cùng nhau hát vang những bài ca kháng chiến, những bài hát về hòa bình, độc lập. Trong những giây phút ấy, tất cả mọi người đều quên đi những căng thẳng, mệt mỏi. Chúng tôi chỉ còn lại niềm hân hoan và tâm hồn hòa cùng nhịp đập của đất nước vừa thoát khỏi ách nô lệ.

Dinh Độc Lập, nơi mà trước đây chỉ là biểu tượng của một chế độ đô hộ, giờ đây đã trở thành nơi chứng kiến sự chuyển mình đầy mạnh mẽ của đất nước. Tôi đã nghĩ rằng, từ đây, sẽ bắt đầu một kỷ nguyên mới, một thời kỳ xây dựng và phát triển đất nước hùng mạnh và tự do hơn.

Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt hạnh phúc, nụ cười của mọi người bên tôi, không chỉ là niềm vui cho bản thân mà còn là cho toàn thể dân tộc. Chúng tôi đã chứng minh rằng bằng sự kiên trì và ý chí, không gì có thể ngăn cản được ước mơ tự do và độc lập.

Đó là một ngày đại thắng, không chỉ của riêng tôi mà còn của toàn dân tộc. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ tiếp tục cống hiến, góp sức xây dựng đất nước, để những hi sinh của các thế hệ đi trước không bị lãng quên. Đây có lẽ là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong đời người chiến sĩ của tôi.