Hồi ức của người chiến sĩ trong ngày đại thắng 30/4/1975
Ngày 30 tháng 4 năm 1975 – một ngày mà suốt đời tôi không thể nào quên. Là một người chiến sĩ Giải phóng quân, tôi cùng đồng đội tiến vào Sài Gòn trong những giờ phút cuối cùng của chiến dịch Hồ Chí Minh. Khi chiếc xe tăng húc đổ cánh cổng Dinh Độc Lập, tim tôi như muốn vỡ òa.
Chúng tôi đã chiến đấu suốt bao năm trời, trải qua biết bao gian khổ, mất mát và hy sinh. Bao đồng đội đã ngã xuống, bao lần phải chịu đói rét, hiểm nguy giữa rừng núi, bom đạn. Nhưng chính lý tưởng giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước đã thôi thúc tôi và hàng triệu chiến sĩ khác vượt qua tất cả.
Khi lá cờ cách mạng tung bay trên nóc Dinh Độc Lập, tôi đứng lặng người, nước mắt tuôn rơi. Tôi không khóc vì đau thương, mà khóc vì hạnh phúc, vì xúc động, vì tự hào. Hòa bình đã về với Tổ quốc. Đất nước đã không còn chia cắt. Chúng tôi – những người con của Việt Nam – đã giành lại quyền làm chủ trên chính quê hương mình.
Tôi hiểu rằng, ngày hôm ấy không chỉ là chiến thắng của quân đội, mà là chiến thắng của cả một dân tộc anh hùng, kiên cường. Và tôi – một người lính nhỏ bé trong đội quân lớn lao ấy – sẽ mãi tự hào vì đã được góp phần vào trang sử vàng của đất nước.